chỗ này

.

. .

ĐINH VĂN Y CẢM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM CHIA SẺ.CHÚC TẤT CẢ CÁC BẠN LUÔN MẠNH KHỎE,BÌNH AN,VUI VẺ VÀ THÀNH CÔNG TRONG CUỘC SỐNG.

Thứ Ba, 20 tháng 12, 2016

Nhìn đi

Nhìn đi!
 Đành phải nhìn đi.
Mặc cho gan ruột thầm thì bẻ cong.
Nhìn đi!
Tưởng thế là xong.
Nào ngờ vất vưởng long đong tới giờ

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

lại về hội dâu


              
Trên tầu kề bên cô gái
Em rằng: Quê ở Thanh Khương
Mời anh: Tháng tư ngày tám
Bàn tay nét vẽ chỉ đường

Chia tay mang thầm nỗi nhớ
Năm tháng dạt dào chứa chan
Ra giêng tháng dài ngày mới
Mà sao lòng dạ ngổn ngang

Tháng tư mãi rồi cũng đến
Trống làng trống ngực tràn lan
Đã hẹn cùng vào lễ phật
Ngóng tìm người ngọc người ngoan

Điểm khuôn mặt hồng bưng lễ
Dõi từng cô gái lẻ đôi
Người người hồn nhiên sánh bước
Mình anh lạc giữa dòng trôi

Mình anh vào chùa lễ phật
Thương em mắc bận nơi đâu
Anh gói vào lòng lời hẹn
Sang năm lại về hội Dâu.









Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016

Thu

Dịu dàng làn gió heo may
Xôn xao cây trái hương bay thơm nồng
Nắng vàng trời thẳm mênh mông
Mà nghe hơi lạnh mùa đông tới gần

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016

Heo may

Chợt nghe gió tràn qua ngõ
Nắng vàng giọt nắng rơi...rơi...
Em nhặt xếp từng chồng nắng
 Dưng
 dưng thu đã sang rồi.

Ai biết tôi thầm níu kéo
Hè ơi! Sao nỡ vội đi?
Thu ơi! Sao vô duyên thế?
Mời đâu cứ đến làm gì?

Tôi trách cả trời cả đất
Thời gian sao cứ phải quay?
Em ngẩng nhìn tôi bất chợt
Nụ cười vương sợi heo may.../

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2016

Biển nóng

Chỉ cần kín một đôi nơi
Mượn cớ tắm biển hai tôi để trần
Nước trong da mịn đứng gần
Hình như nước biển đang dần nóng lên

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2016

Thằng Bờm

Gia tài một chiếc quạt mo
Đêm ngủ đập muỗi nắng to che đầu
Đói lòng đuổi lũ ruồi bâu
Oi bức làm gió tiện đâu kê ngồi.

Đã nghèo đến thế thì thôi
Bờm kia đâu được làm người tự do
Phú Ông tính kế rở trò
Muốn xoay nốt chiếc quạt mo thỏa lòng

Trâu cày bò nái không xong
Bè lim ao cá Bờm không bắt mồi
Đổi hòa lấy một nắm xôi
Cho mồm ăn chắc. Thế thôi bờm cười.

Phú Ông được quạt mo rồi
Mới hay: Bờm cũng là người khôn ngoan
Chỉ buồn bia miệng thế gian
Cứ chê Bờm dại hiểu oan thằng Bờm

Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2016

Thị Mầu

Cau non tiện chũm lòng đào
Trầu têm cánh phượng đặt vào trong cơi
Trầu này ngon lắm mình ơi!
Dừng chân ngoảnh lại mà xơi hỡi mình

Mình như táo rụng sân đình
Em như gái dở đi rình của chua
Trái xanh sót lại sân chùa
Người đời sao thấy của chưa vẫn thèm?

Tích chèo tôi vẫn từng xem
Trách em nông nổi thương em đa tình
Đã yêu yêu đến hết mình
Quá say nên chẳng biết tình trao ai
Chẳng cần biết đến đúng sai
Tình yêu sao nỡ ép nài khổ chưa
Miệng cười quyến rũ say sưa
Mắt em đắm đuối đẩy đưa gọi mời
Thân mình uốn éo lả lơi
Hồn nhiên dâng hiến cho người mình yêu

Tình đời cứ mãi phiêu lưu
Thế gian muôn thủa còn yêu thị mầu.

Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016

Vườn hoang

Vườn hoang Thị Nở vô tình
Ngủ quên để lộ tấm tình hứng trăng,
Chí Phèo cố giữ thăng bằng
Ngẩn ngơ đứng lặng, khẽ khàng liếm môi

Cơn say vụt  tỉnh kia rồi.
Bỗng nghe thấy tiếng kêu trời thốt lên
Dập dềnh run rẩy màn đêm
Tiếng cười ruc rích tan trên sóng vàng

Trăng sao mở mắt ngỡ ngàng
Trinh nguyên hai đứa nhỡ nhàng gặp nhau
Chẳng cần mối lái trầu cau
Chẳng so danh phận vàng thau ngọn nguồn

Khát khao năm tháng tủi hờn
Cô đơn chạm phải cô đơn thảo nào
Bỗng dưng gió chuyển ào ào
Trăng khuya lả tả rơi vào vườn hoang

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016

Canh suông


Dền cơm rau rệu bìm bìm
Ngày ngày hai đứa như chim tha mồi
Rau láo nháo nước đun sôi
Thêm dúm muối trắng nên nồi canh suông.

Thế rồi mỗi đứa mỗi phương
Từ đâu nhung nhớ vấn vương len vào
Thế rồi gan ruột cồn cào
Bao nhiêu nước mắt rơi vào canh sôi.

Tôi đi khắp bốn phương trời
Vẫn thầm da diết nhớ người chân quê
Vướng vào muôn nỗi đam mê
Đỉnh cao chưa tới ngày về còn xa.

Ngày về tóc chấm sương pha
Thời gian níu bươc chân qua đắm chìm
Vườn hoang như đợi tôi tìm
Dền cơm rau rệu bìm bìm vẫn xanh

Tôi ngồi bứt lá trên cành
Mót tìm kỷ niệm vá lành vết đau
Chẳng thành hai nửa của nhau
Tôi ngồi dọn cỏ vườn rau ngày ngày

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

Vừng ơi mở cửa ra.

Người ấy xa rồi nỗi nhớ
Thì thầm len lỏi từ lâu
Vẫn biết chỉ là bạn tốt
Thề nguyền hẹn ước gì nhau

Người ấy chắc là buồn lắm
Chẳng thèm tin nhắn một câu
Thì thôi. Chẳng cần mong ngóng
Mà mình cấm nổi mình đâu.

Người ấy thật hiền thương lắm
Bao phen ấp úng ngượng ngùng
Đâu biết mình là phận gái
Ưng mà vẫn nói là không.

Người ấy có nghe mình nhắn
Ngày mai nếu có đến nhà
Cửa khép mà then không đóng
Vừng ơi! Là cửa mở ra

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2016

Khoảng trời riêng

Kể từ khi gặp em
Tôi yêu vầng trăng khuyết
Mảnh trăng gầy non nớt
Giữa màn đêm đơn côi

Kể từ ấy trong tôi
Có một miền ao ước
Một nỗi niềm khao khát
Giăng ngang qua cuộc đời

Dẫu chưa nói nên lời,
Đã ươm nhiều dự định
Đã cầu mong số phân
Đã đã dạt dào chơi vơi

Muốn co ngắn khoảng trời
Lấp đầy phần hao khuyết
Muốn dâng cả cuộc đời
Cho một niềm khao khát

Cho dù em chưa biết
Lời nguyện cầu thiêng liêng
Khoảng trời trăng đang thắp
Tôi ước làm của riêng/

Thứ Ba, 9 tháng 8, 2016

Lời chưa thể ngỏ

Bao lời nói chắt ra từ gan ruột
Thu lượm dần khâu vá mãi thành câu
Nâng lưu giữ chờ ngày gặp mặt
Phút trao lời lúng túng có thành đâu.

Sắp xếp lại đành nhờ qua điện thoại
Đã kỳ công đan chữ chuốt lời
Nghe tiếng thở tiếng cười. Em nín đợi
Tôi ngập ngừng câu chữ lại tuột rơi

Biết đang đứng bên bờ ảo vọng
Mà lòng sao không lặng sóng bao giờ
Nghiêng đổ mãi mà không hề vơi cạn
Đành múc dần tưới đậm vào thơ./






Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

Ai cứu mình được chăng



Biết người đó chưa chồng
Ừ thì mình chưa vợ
Thảo nào lòng chộn rộn
Nghĩ cứ chồng lên nhau

Vờ nhìn đi đẩu đâu
Lại à quên sang ấy
Chạm mắt nhau giật nẩy
Ngỡ vừa làm điều sai

Kìm nén tiếng thở dài
Thầm rên lên khe khẽ
Đoán: Bên kia có lẽ
Cũng giống mình thì sao

 Mấy phen định vượt rào
Xòe diêm châm ngòi nổ
Mơ chiếm được cao điểm
Lo bom chưa đủ cân

Đành lưỡng lự khất lần
Sợ để lâu sẽ mất
Liều nói ra sự thật
Ai cứu mình được chăng



Thứ Tư, 20 tháng 7, 2016

Em

Không ví em là làn mây tía nắng
Là gió, là mây sợ chúng bay đi
Ví là hoa thì đời hoa lại ngắn
Tôi băn khoăn chẳng biết làm gì

Em  cười nói hồn nhiên gần gũi
Tôi quên đi gianh giới bạn bè
Chẳng biết gọi là gì cho xứng
Tôi uống lời em nói say sưa

Kể từ ấy tôi đâu là tôi nữa
Lòng bồi hồi, thao thức, mộng mơ,
Kể từ ấy ruột gan như có lửa
Khi lạnh lùng chợt nóng nảy vu vơ

Tôi nén lại cả một trời mơ ước
Thời gian ơi! Sao chẳng giúp được chi?
Ôi cái đẹp còn tệ hơn cái ác!
Toàn khổ đau cay đắng chia li.

Tôi lặng lẽ kéo em về quá khứ
Dắt em ra khỏi trái tim rồi
Có ngờ đâu càng lau càng xóa
Em vẫn về mắc cạn giữa đời tôi...

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2016

Tiếng chuông

Tiếng chuông đổ hồi tha thiết
Mà em bỏ máy đi đâu?
Để anh nín từng nhịp thở
Bao nhiêu câu hỏi trong đầu

Chắc là em trong nhà tắm
Hay là mệt quá ngủ quên
Hay là còn đang lúng túng
Vướng vì ai đó ngồi bên?

Tiếng chuông rã rời khản họng
Ngực anh sắp nổ tung rồi
Anh muốn gào thấy điện thoại
Mà sao thấy mình hụt hơi

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

MỘT DÒNG SÔNG, LẮNG ĐỌNG HỒN THƠ


(Bình bài thơ Tâm sự một dòng sông của Đinh văn Y)
Đinh văn Y là một trong 66 tác giả trong tập “Thơ Gia bình 1999-2009" của Phân hội Văn Học- Nghệ thuật huyện Gia Bình do Nhà Xuất Bản Hội Nhà văn ấn hành năm 2009. Anh đóng góp một chùm thơ 5 bài. “Tâm sự một dòng sông” là bài thơ đư¬ợc in cuối cùng nh¬ưng lại là bài thơ nổi trội hơn cả. Tôi ch¬ưa có may mắn đ¬ược tiếp xúc với anh, nh¬ưng tôi biết anh có tay nghề chụp ảnh, anh là một trong 7 ngư¬ời là Hội viên của Hội văn học – Nghệ thuật tỉnh Bắc Ninh đang sinh sống và làm việc tại huyện Gia bình. Anh không chỉ biết làm thơ mà còn viết truyện ngắn (truyện Từ chức) của anh từng đư¬ợc đọc trong chư¬ơng trình đọc truyện đêm khuya của Đài tiếng nói Việt nam và đăng trên trang nhất báo Văn Nghệ. Do vậy có thể nói anh có năng khiếu về văn học nghệ thuật. “Tâm sự một dòng sông” ít nhiều thể hiện điều đó.
Sông Đuống nh¬ư dải lụa đào 
Vô tình trời đã traỉ vào quê tôi
Một vùng ruộng mật, bờ xôi
Mênh mông sóng lúa ấp đôi bờ vàng.
Nhà tôi đậu ở bìa làng
Dòng sông là một thiên đàng tuổi thơ
Con thuyền bằng giấy mộng mơ
Lư¬ng trâu bãi cỏ, phất cờ x¬ưng Vua.
Tình yêu nh¬ư gió đổi mùa
Em vừa mới lớn, tôi vừa ra đi
Nào đâu đã nói đ¬ược gì
Cầm tay bịn rịn, bờ mi ư¬ớt nhòa.
Nửa đời phiêu bạt ph¬ương xa
Sông ngầu nư¬ớc đỏ, phù sa đọng buồn
Xa quê thư¬ơng bến, nhớ nguồn
Tôi về tìm lại giọt buồn năm nao.
Bến sông thuyền đã nhổ sào
Cánh buồm trôi dạt năm nào còn đâu
N¬ước sông ai đã nhuộm màu
Biếng lư¬ời con sóng gối đầu ngang sông.
Ng¬ước nhìn trời đất mênh mông
Đôi bờ nắng sớm rực hồng lung linh
Quê h¬ương đang độ chuyển mình
Những làn xe, những công trình nguy nga.
Tôi ngồi vốc nắm phù sa
Một mình hát khúc tình ca không lời.
Dòng sông là đề tài muôn thuở của thơ ca, nhạc, họa, cổ, kim, đông, tây. Chỉ riêng tập “ Thơ Gia Bình 1999-2009” với 154 bài đã có hơn 10 bài nói về dòng sông, tác giả Đinh Văn Y cũng có tới 2 trong số 5 bài có đề tài dòng sông. Động vào đề tài quen thuộc này nếu không có những phát hiện độc đáo, không tìm được một phương thức biểu hiện phù hợp dễ rơi vào sáo mòn.
Vì là Tâm sự, tác giả đã chọn thể thơ lục bát chia theo khổ dễ giãi bày những cảm xúc, một phương thức biểu hiện tự sự kết hợp hài hòa với phương thức trữ tình. Yếu tố tự sự hiện lên khá rõ. Từ tuổi thỏ đến khi Tôi về và cuối cùng Tôi ngồi vốc nắm phù sa. Một mình hát khúc tình ca không lời. Trên cái nền tự sự theo thời gian ấy, tác giả đã bộc lộ những xúc cảm của mình theo năm tháng. Tuổi thơ với con thuyền bằng giấy mộng mơ, trên bãi sông lấy trâu làm voi, ngựa, cỏ lau làm cờ đánh trận giả xưng Vua. Chọn những hình ảnh tiêu biểu, điển hình, tuổi thơ của tác giả cũng như bao đứa trẻ khác trên quê hương có dòng sông hiện về thật sinh động, hồn nhiên nhưng ở bài thơ này tác giả lại gợi một liên tưởng thú vị liên quan đến lịch sử của dân tộc là, cuộc dẹp loạn 12 sứ quân của Đinh Bộ Lĩnh. Thế rồi đến cái tuổi của tình yêu, nhưng lại là cái tuổi mới lớn, cái tuổi bắt đầu biết yêu nhưng lại chưa biết thổ lộ. Nào đâu đã nói được gì thì cuộc chia tay đã đến Tôi vừa ra đi và Cầm tay bịn rịn, bờ mi ướt nhòa. Cái thi vị và lãng mạn của khổ thơ này là đã thể hiện được cái thuở ban đầu, cái cảm xúc chỉ nói lên bằng những cử chỉ và hành động. Tuy rằng chưa nói được gì nhưng cầm tay bịn rịn và bờ mi ướt nhòa đã như là tín hiệu của một mối tình đầu ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng. Hai khổ thơ tiếp theo vẫn theo lô gic của dòng tự sự, tác giả nói về Nửa đời phiêu bạt phương xa. Hàng loạt hình ảnh ẩn dụ, nhân hóa được sử dụng một cách tinh tế. Sông ngầu nước đỏ, Nước sông đã nhuộm màu, Bến sông thuyền đã nhổ sào,. Cánh buồm trôi dạt v.v. Những hình ảnh và các biện pháp tu từ nói trên giúp cho tác giả bộc lộ được những cảm xúc đa dạng, có cái buồn man mát, có cái nhớ thương da diết và bao chùm lên là cảm xúc hối tiếc vì Nào đâu đã nói được gì mà bây giờ thì nước sông đã nhuộm màu, thuyền thì đã nhổ sào, cánh buồm đã trôi dạt. Cái tế nhị trong xúc cảm ở đây là nhà thơ không nói tới em nhưng người đọc lại hình dung được đối tượng tâm sự là em. Cả bài thơ Em chỉ xuất hiện một lần nhưng người đọc đều cảm nhận được suốt thời gian phiêu bạt phương xa để thương bến, nhớ nguồn là thương nhớ ai và khi trở về thuyền đã nhổ sào, cánh buồm trôi dạt thì không tránh khỏi tâm trạng cô đơn “ Một mình hát khúc tình ca không lời”.Cái cô đơn thi vị và lãng mạn làm lắng đọng trong tâm hồn người đọc.
Nằm trong tập thơ mang tính chất “xã hội hóa” nhưng bài Tâm sự một dòng sông của anh có thể được coi là ngang tầm với những bài thơ của các nhà thơ chuyên nghiệp. Bài thơ có nét đẹp của quê hương, nét đẹp của tuổi thơ, nét đẹp của một mối tình. Anh đã tặng cho sông Đuống một bài thơ có sắc màu mới, góp vào một tiếng nói yêu quê hương, tự hào về một vùng quê Ruộng mật, bờ xôi. Mênh mông sóng lúa ấp đôi bờ vàng và đang độ chuyển mình mọc lên những công trình nguy nga. Hi vọng trong lĩnh vực văn học nghệ thuật khán, thính giả sẽ nhận được ở anh nhiều bài thơ hay, nhiều truyện ngắn sinh động, nhiều bức ảnh đẹp.

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2016

Thành Cổ Loa

Chẳng có sự lâu bền nào sánh được với thời gian
Duy chỉ có dòng người chảy về thành Cổ Loa không ngớt
Ở đây có câu chuyện kinh hoàng từ hàng ngàn năm trước
Có một vương triều bỗng chốc tiêu tan
Có một mối tình hóa thành hai nửa
Nửa dại khờ với nửa mưu toan

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2016

Nói với Nàng Mỵ Châu

Mấy ngàn năm tôi mới tới thăm Nàng
Chuyện tình duyên của nàng luôn làm tôi búc bối
Có phải khi vua cha vung gươm cấm không cho nàng nói
Đầu đã lìa rồi đâu còn được kêu oan

Nếu được bênh Nàng tôi cứ băn khoăn
Bởi chuyện tình duyên của nàng đã làm cho nhà tan nước mất
Dấu vẫn biết lòng tin của nàng bị người ta đánh cắp
Nhưng tôi biết nói thế nào về chiếc áo lông chim

Cái chết của Nàng đã thành một lời khuyên
Cho những người nhẹ dạ cả tin muôn đời sau tỉnh giấc
Nàng đã vô tình làm giầu thêm truyền thuyết Cổ Loa

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

Tìm em

Lẽ nào em lại yêu tôi???
Trộm nhìn chợt nghĩ tự cười mỉa mai
Quanh em nhiều lắm người tài,
Họ giầu sang cũng đẹp trai kém gì

Thôi đành chẳng nghĩ làm chi
Tôi về đào đất chôn đi nỗi buồn
Vô tình cứ gặp em luôn
Liếc nhìn em vẫn cứ buồn mênh mông

Vì sao em chẳng lấy chồng
Tìm xem nàng đã phải lòng ai đây
Em cười đôi má hây hây
Trộm nhìn chạm mắt nhau say lạ lùng.

Nhưng tôi không dám tin mình
Đành đem gói gọn cái nhìn vào thơ
Thế rồi thơ thẩn ngẩn ngơ
Nào đâu có biết em chờ đợi tôi

Tìm x
em em đã đi rồi
Trách mình sao chẳng ngỏ lời khổ chưa!!!

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2016

Làng nghệ sĩ

Tác phẩm đăng chưa ráo mực
Hẹn ngày cùng về chung vui
Lều sen là nơi hội ngộ
Chỉ riêng bọn mình thế thôi.

Quờ tay với can rượu trắng
xúc ào tạm mẻ lạc rang
Lá sen làm chén tốt chán
Thiếu lạc với thêm bát sen

Có trai có gái có khác
Gian lều bồng bềnh chênh chao
Bốc tay khỏi cần đũa bát
Người người mang thơ ra khao

Lều sen thành ngọn đèn sáng
Lung giữa trời trăng sao
Hồn thơ đọng vào mắt lá
Tiếng cười lan trên mặt ao.

Dấn thân vào ?Làng nghệ sĩ"
Giốc bầu cung chia đắng cay
Nâng cốc hẹn nhau nghiệp lớn
Hiến đời cho tác phẩm hay /

Thứ Hai, 30 tháng 5, 2016

Mưa ngâu


Đang mưa chợt nắng lại mưa
Em vừa ẩn náu tôi vừa tới nơi
Lặng thinh em mải nhìn trời.
Tôi vờ lơ đãng như người dửng dưng

Hồn nhiên mưa gió bập bùng
trào dâng con sóng ngập ngừng trong tôi
Bỗng đâu mưa tạnh mất rồi
Em đi để lại đất trời trống không

Nào ngờ lòng nổi bão giông
Tìm em mê mải mà không thấy người
Ngờ đâu ngần ấy năm rồi
Tôi luôn phấp phỏng khi trời mưa ngâu













Thứ Tư, 18 tháng 5, 2016

Canh cua

Bồi hồi bưng bát canh cua
Chợt như bóng mẹ ngày xưa hiện về
Chân trần áo vá nón mê
Mẹ đang bới nắng trưa hè tìm cua
Mồ hôi lã chã như mưa
Bờ ngang, bờ dọc, ruộng bừa lang thang
Lần từng gốc, thục từng hang,
Mặc cho nắng lửa nấu rang quanh người

Tuổi thơ nông nổi một thời
Lỡ quên khỏa lấp cái thời xa xưa
Nói chi giờ cũng bằng thừa
Bát canh tôi để bàn thờ thắp hương

Thứ Năm, 12 tháng 5, 2016

Hạ Long





Xuân đi hạ đến khi nào     
Tiêng chim lanh lảnh đậu vào trang thơ
Động lòng chợt tỉnh giấc mơ
Khát khao lướt sóng bến bờ Hạ Long

Một vùng biển đảo mênh mông
Ô kìa gà chọi phượng công lạc đà
Ô kìa hang động nguy nga
Đây thì sửng sốt kia là Bồ Nâu

Ngoan nào nhẹ cánh hải âu
Lăng săng lũ khỉ kéo nhau đu cành
Nơi này ngọn gió cũng xanh
Nắng vàng ai nhuộm mà thành nắng mơ

Mây trời sao cứ ngẩn ngơ
Tiếng cười pha tiếng sóng xô ngực trần
Nơi này cứ việc khỏa thân
Bao nhiêu cái mảnh trắng ngần sủi tăm 

Khỏa thân bãi cát ta nằm
Mà nghe sóng biển thì thầm sẻ chia
Đàn rồng ngày xửa ngày xưa
Mải mê đất lạ mà chưa về trời

 Rồng ơi hóa đá mất rồi
xót thương lũ đảo nổi trôi bềnh bồng

Chia tay lòng lại nhủ lòng
Biết mình mắc nợ Hạ Long rất nhiều/















Thứ Ba, 26 tháng 4, 2016

Lặng im

Giá mà em - Giá mà tôi!
Chưa hề quen biết thì thôi. Đã đành!
Không mong không hẹn mà thành
không ai ngăn cấm mà đành chia xa

Mỗi mùa thu cứ dần qua
Thời gian thầm nhắc: - Hai ta vô tình
Cả hai không bảo nổi mình
Người e - Kẻ ngại chùng chình đợi nhau.

Biết rằng chẳng có kiếp sau
Biết rôi! -  Nỗi nhớ nát nhàu con tim.
Thế mà vẫn cứ lặng im.

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2016

Tháng 3 ( âm lịch)

Đang đằm mình trong quánh đặc trời đông
Mưa rắc lộc bao ngày xuân chải chuốt
nghe đất thở tiếng ồn ào gâm gấp
Lũ côn trùng rung khắp màn đêm

Bỗng tan rời bung vỡ chói pha lê
Tháng 3
             Không gian ngập nắng...
Nghe sấm động rập rình mưa rội xuống
Lúa đang thì con gái mâng mâng

Gió đu cành bỡ ngỡ những mầm xanh
Chùm quả đậu dạt dào hương sắc lạ
Ôi mặt đất lòng trời xanh rộng quá
Cánh chim bời đồng nội xôn xao

Lại trở về với điệp khúc tháng 3
Gạo cháy đỏ những chân trời mơ ước
Mây trắng ơi cho lòng náo nức
Để một đời luyến tiếc mãi tháng 3 /

Thứ Bảy, 9 tháng 4, 2016

Nàng Tô Thị

Một mình trên đỉnh núi cao
Ôm con đăm đắm nhìn vào xa xăm
Đợi chờ đã mấy ngàn năm
Người đâu khuất bóng biệt tăm không về?

Người đi còn nhớ lời thề
Hay là vướng "nghĩa" phu thê xứ người.
Tình yêu hạnh phúc đã rồi
Sao nàng không nghĩ cuộc đời đứa con
Lo tình mẫu tử cho tròn
Lẽ nào cứ mãi ôm con chẳng rời.

Cả hai hóa đá mất rồi
tên Nàng đã hóa thành lời hát ru
Chỉ còn trái núi Vọng Phu
Bốn mùa vọng tiếng vi vu gió ngàn.


Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2016

Đà Nẵng có em


Quen được em tôi khát về Đà Nẵng
Thăm Hội An mượn cớ rẽ vào
Em vồn vã đưa tôi sang phố
Cổ
Làm hướng dẫn viên du lịch cấp cao

Phố Cổ mênh mông miền cổ tích
Kéo tôi nghiêng ngả bên này
Phía bên em nồng nàn thân mật
Làm tôi hồi hộp ngất ngây

Bao Phương án tự nhiên bị lỡ
Chiến thuật nào cũng phải lưu ban
Em hồn nhiên tận tình hướng dẫn
Đâu biết mình đang giết thời gian

Phút chia tay mới giật mình tỉnh giấc
Em vội về dám trò nhỏ đang mong
Tự trách mình sao còn mượn cớ
Đành trở về hai mảnh tay không 









Thứ Năm, 24 tháng 3, 2016

Cổ tích

Đọc viết vẫn còn chưa thạo
Vợ tôi con gái nhà lành
Lớn lên theo dòng quy luật
Lấy chồng từ thủơ còn xanh

Tôi thì hơn dăm ba lớp
Tuổi thơ côi cút long đong
tháng năm vịn vào trang sách
Hai mươi đã thành đàn ông

Cả hai ngập trong hạnh phúc
Nổi lên mấy đứa con bồng
Xuôi dòng thời gian chảy miết
Lên bờ đã lão nông

Giật mình nửa đời chìm mất
Vớt lên năm tháng dại khờ
Lật ngửa bàn tay vịn sách
May còn sót mấy câu thơ

Thứ Tư, 16 tháng 3, 2016

Lễ hội chùa Hương

Tạ từ "Vương quốc" áo cơm
Chỉnh chu tìm đến Hương Sơn lễ chùa
Đường xuân mưa bụi, gió lùa
Đôi bờ suối Yến núi ùa ra xem

- Tựa nhau kẻo ngả nghiêng em!
Ca nô rẽ sóng thuyền chen bùng bình
Xưng tên dâng sớ đền Trình
Lặng nghe tự đáy lòng mình nao nao

Đường trần, cõi phật vui sao
Chen chân níu áo hòa vào dòng trôi
Thiên Trù tới được đây rồi
Tiếng chuông tiếng mõ tiếng người tụng kinh

Cầu xin trời phật anh minh
Trần gian còn lắm dân tình khổ đau
Ta cầu mãi ở bên nhau
Đời này và cả kiếp sau hết nghèo

Đường lên cõi phật cheo leo
Vén mây vịn gió cố trèo tới nơi
Bước sang "vương quốc" nhà Trời
Đây người kêu cứu, kia người cầu vinh

Thì ta giãi hết lòng mình
Vì đang ở chốn "Thiên Đình" đó em
Chắc là sẽ nghiệm mà xem
Sang năm đến hẹn lại lên hội chùa /



















Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016

Mùa xuân hai ta

Tay cầm tay hai đứa đang say ngắm
Có hay đâu xuân đến bao giờ
Nàng xấu hổ mặt bừng như chín
chàng cười trừ mắt đắm như mơ

Xuân đến bao giờ sao chẳng thấy???
Hai đứa ngẩn ngơ nhìn đât nhìn trời
Trời vẫn biếc đồng xanh nắng ấm
Hoa ngát hương chim chóc tưng bừng

Ta mở cửa đón xuân vào đãi tiệc
Bánh chưng xanh mâm ngũ quả thơm nồng
Lời chúc xuân pha vào chén rượu
Cặp môi xinh chạm chén rượu hồng

Ta đã say men tình men rượu
Đi tìm xuân đã vào mắt em rồi
Hai đưa nhìn nhau lòng tha thiết gọi
Ôi mùa xuân kỳ diệu tuyêt vời!!!

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2016

Ước một lúc

Tôi không được làm người Kinh Bắc
Để cùng em ngồi tựa mạn thuyền
Níu vạt áo trèo lên Quán dốc
Uống rượu đào nâng cánh tay tiên

Ước một lúc làm liền anh liền chị
Lặng nhìn nhau lúng liếng mắt cuòi
Để được say miếng trầu cánh phượng
Nuốt vào lòng câu hát người ơi


Ngỡ trời đất cũng tan thành câu hát
Thế gian này toàn người ngọc người ngoan
Nghe giã bạn chẳng nỡ rời Kinh Bắc
Biết làm gì níu giữ được thời gian???

Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2016

Ước một lúc

Ước một lúc
Tôi không được làm người Kinh Bắc
Để cùng em ngồi tựa mạn thuyền
Níu vạt áo trèo lên quán dốc
Úông rượu đào nâng cánh tay tiên
Ước một lúc làm liền anh liền chị
Lặng nhìn nhau lúng liếng mắt cười
Để được say miếng trầu cánh phượng
Nuốt vào lòng câu hát người ơi!
Ngỡ trời đất cũng tan thành câu hát
Thế gian này toàn người ngọc người ngoan
Nghe giã bạn chẳng nỡ rời Kinh Bắc
Biết làm gì níu giữ được thời gian

Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016

Đi tìm


Biết rằng mình chẳng còn duyên
Hàng nam sao vẫn tới miền đất xưa
Ngậm ngùi rẽ gió gạt mưa
Một mình đến chỗ ngày xưa đã từng…
Thương con nhện vẫn giăng mùng
Còn đây khóm trúc thẹn thùng chơi vơi

Thì thầm tôi gọi người ơi!
Mặc cho nước mắt chảy xuôi vào lòng
Em đang hạnh phúc vợ chồng…
Hay còn chín đợi mười mong đi tìm

Bồi hồi đi giữa hội Lim
Ngẩn ngơ như một cánh chim lạc đàn
Đâu là bể  bắc bể nam?
Đi tìm người ngọc người ngoan đâu rồi

Lưng ong thắt yếm lụa sồi
Mắt xanh lúng liếng nụ cười răng đen
Bao năm rồi chẳng thấy em
Tóc xanh sương tuyết đã chen trắng mầu

Biết tìm em ở nơi đâu?
Cầm tay chiếc áo qua cầu làm tin
Hội tàn em vẫn bặt tên
Lại về đến hẹn lại lên thôi đành /



Thứ Hai, 8 tháng 2, 2016

UỐNG RƯỢU GIAO THỪ


Xuân chưa tới mà em thì xa lắm
Anh lang thang bấm đốt đợi chờ
Nhặt chút gió chút mưa chút nắng
Thả vào bình ngâm rượu lamh thơ.

Vẫn biết xuân không bao giờ sai hẹn
Vẫn tin em đến kịp đón giao thừa
Anh thầm lo những nỗi lo bề bộn
Thế gian này bao quyến rũ đam mê

Lối em về qua phồn hoa đô thị
Những lầu son tháp ngọc ngời ngời
Những địa chỉ vượt quá tầm tưởng tượng
Những vòng tay nhung lụa đón mời

Lối em qua những thiên đường có thật
Những nàng tiên các cô cậu con trời
Những quan tước đại thần đầy uy lực
Cả Ngọc Hoàng cũng sành điệu an chơi

Thơ chưa đọc mà rưng rưng súc động
Rượu uống đâu mà đã ngấm men cay
Trời sáng láng mây bồng bềnh như mộng
Em hay thơ mà hương sắc dâng đầy

Phút giao thừa em bất ngờ xuất hiện
Cả mừa xuân cũng ồ ạt tràn vào
Anh hứng trọn sóng thần kỳ diệu
Cùng đọc thơ và mang rượu ra khao.

Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2016

Thi sĩ với mùa xuân

Trích trong tập "Khoảng Trời Riêng" NXB Hội nhà văn năm 2005

Có lẽ tại anh là thi sĩ
Mùa xuân chưa tới đã mong chờ
Hành trang muôn thủa thành tri kỷ:
Bạn đời-  ly rượu -mấy vần thơ.

Bạn bè chúng nó nên danh cả
Đứa mải làm quan bận làm thày
Đua làm giám đốc toàn oai tất
Mình làm thi sĩ thế mà may

Chẳng lo phá sản lo mất ghế
Mắc tội gian tham- bệnh thừa tiền
Thế gian giàn xếp vào trang giấy
Nhân vật do mình dựng đặt tên

Xã hội ngày càng thêm mới lạ
Đất  nước giầu lên tính từng giờ
Con người thay đổi từ trong dạ
Ta đợi mùa xuân để làm thơ

Có lẽ tại anh là thi sĩ
Cứ nghĩ mùa xuân cũng là em
Nên rượu chỉ rót vào hai chén
 Uống đã say chưa? Chửa hết thèm!

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2016

KHÓA MỘT CHÚNG MÌNH

Kính tặng các học viên khóa 1 TTVV Nguyễn  Du

Chớm quen nên chưa có dịp
Chẳng còn cơ hội nào đâu
Ngày mai lớp mình bế giảng
Ngày mai thế là xa nhau

Ngày mai sẽ chẳng còn đâu
Tháng ngày bên thày bên bạn
Văn chương chắt từ gan ruột
Chia nhau làm rượu làm cơm

Còn đâu chiều dạo Hồ Gươm
Bánh tôm Tây Hồ khỏa sóng]
Lượn vòng Âu Cơ - Cầu Giấy
Thả hồn trên năm cửa ô

Ngày mai biển cả sóng xô
Chia ra bốn phương tám hướng
Nguyện làm sợi mưa giọt nắng
Con tàu đất nước ra khơi

Ngày mai tỏa về muôn nơi
Nhớ lắm đất lành Quảng Bá
Cái nôi viết văn cụ Nguyễn
Xốn xang khóa một chúng mình

Thứ Năm, 28 tháng 1, 2016

Tâm sự mùa đông

Gió se sẽ se se trời lành lạnh
Mặt trời lành nhè nhẹ động màn sương
Kìa thức tỉnh đẫm mình làn cỏ biếc
Láp lánh bừng ngàn hạt ngọc lưu li

Nắng thẫm dần giăng thả xuống như tơ
Làng quê dậy âm vang lời thánh thót
Dàn chim đậu nghiêng nghiêng in trời biếc
Vạt cải ngồng giọt nắng đọng đung đưa

Lũ trẻ đùa tập trận mải say sưa
Làn gió chạy lang thang đồng ải trắng
Dòng sông đỏ chở sóng vàng nhấp nhánh
Đê vô tình đùa lượn vói dòng sông

Ta một mình tâm sự với mùa đông
Cố chèo lái đưa mau về bến hẹn
Bên bờ xuân có người đang rút ruột
Ngày mỗi ngày quàng mùa đông lôi sang

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016

Chợ xưa

Nhớ hồi tóc để trái đào
Tung tăng theo mẹ lạc vào chợ đông
Ống giang lá bánh bưởi hồng
Tranh gà mũ táo ông công bộn bề
Mía làm đòn gánh gánh về
Cả nhà ra đón mẹ về mẹ ơi!

Bây giờ mẹ khuất xa rồi
Bâng khuâng đứng giữa dòng chợ xưa
Giăng giăng hàng hóa dư thừa
Ngập tràn xe cộ đón đưa dập ríu
Mà sao lòng cứ bùi ngùi
Một mình tìm lại khoảng trời chợ xưa.

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

Nếm xuân

Cứ ngỡ xuân còn xanh lắm
Mà gió đậm hương đấy thôi
Vừa chạm môi vào nếm thử
Mới hay xuân chín thật rồi!

Thứ Năm, 14 tháng 1, 2016

Ô xuân!

Ngủ quên! Vừa mở cửa ra
Ùa vào tràn ngập đầy nhà. Ồ xuân!
Tự dưng líu díu bàn chân
Tự dưng chộn rộn tần ngần vào ra

Ngoài vườn đào bưởi khoe hoa
Dùng dằng làn gió thướt tha chùng chình
Mây như là kẻ si tình
Giỡn đùa với gió thả mình lượn quanh

Đậu vào ngơ ngác chồi xanh
Mưa phùn phun bụi mỏng manh như là
Chia đều cho cỏ cho hoa
Cho em và cả cho ta chung màn

Từ đâu mấy sợi nắng vàng
Vén mây rẽ gió khẽ khàng đậu vai
Tiếng chim lanh lảnh đan cài
Hứng tay kén chọn một vài tặng em

Nụ cười vừa mới nhen lên
Pha vào chén rượu cho êm cho nồng
Nâng ly má đã ửng hồng
Chạm môi mắt đã chìm trong mắt rồi

Dưới chân đất bỗng sụt ròi
Hòa vào nhịp thở tiếng cười du xuân/


.

My Howrse Banner