chỗ này

.

. .

ĐINH VĂN Y CẢM ƠN CÁC BẠN GHÉ THĂM CHIA SẺ.CHÚC TẤT CẢ CÁC BẠN LUÔN MẠNH KHỎE,BÌNH AN,VUI VẺ VÀ THÀNH CÔNG TRONG CUỘC SỐNG.

Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015

Làm Vua

Trích trong tập: Lửa gần rơm Của Đinh Văn Y  NXB Hội nhà văn 2010

Làm thường dân đã quen rồi
Một lần vào Huế được mời làm Vua
Ngai vàng hý hửng say sưa
Thiết triều nào thấy dạ thưa ai nào
Mũ bình thiên áo long bào
Mà quyền như gió lạc vào nhà hoang

Cung đình đi đứng nghiêm trang
Phất tay phủ dụ cho vang cho dành:
- Bá quan! Chớ phụ dân lành!
Chớ tham chớ nhũng chớ tranh chức quyền
Chớ đừng có voi đòi tiên
Để cho dân chúng trăm miền kêu ca
Trẫm đây buồn tủi xót xa
Làm Vua mà chẳng được là bao lâu
Dân còn oan trái dãi dầu
Trẫm không giúp được lòng đau bẽ bàng
Ngày mai Trẫm trở về làng
Làm gương thoái vị xuống hàng thường dân
Đ.V.Y

Thứ Năm, 17 tháng 12, 2015

MỘT DÒNG SÔNG, LẮNG ĐỌNG HỒN THƠ
(Bình bài thơ Tâm sự một dòng sông của Đinh văn Y)
Đinh văn Y là một trong 66 tác giả trong tập “Thơ Gia bình 1999-2009" của Phân hội Văn Học- Nghệ thuật huyện Gia Bình do Nhà Xuất Bản Hội Nhà văn ấn hành năm 2009. Anh đóng góp một chùm thơ 5 bài. “Tâm sự một dòng sông” là bài thơ đư¬ợc in cuối cùng nh¬ưng lại là bài thơ nổi trội hơn cả. Tôi ch¬ưa có may mắn đ¬ược tiếp xúc với anh, nh¬ưng tôi biết anh có tay nghề chụp ảnh, anh là một trong 7 ngư¬ời là Hội viên của Hội văn học – Nghệ thuật tỉnh Bắc Ninh đang sinh sống và làm việc tại huyện Gia bình. Anh không chỉ biết làm thơ mà còn viết truyện ngắn (truyện Từ chức) của anh từng đư¬ợc đọc trong chư¬ơng trình đọc truyện đêm khuya của Đài tiếng nói Việt nam và đăng trên trang nhất báo Văn Nghệ. Do vậy có thể nói anh có năng khiếu về văn học nghệ thuật. “Tâm sự một dòng sông” ít nhiều thể hiện điều đó.
Sông Đuống nh¬ư dải lụa đào 
Vô tình trời đã traỉ vào quê tôi
Một vùng ruộng mật, bờ xôi
Mênh mông sóng lúa ấp đôi bờ vàng.
Nhà tôi đậu ở bìa làng
Dòng sông là một thiên đàng tuổi thơ
Con thuyền bằng giấy mộng mơ
Lư¬ng trâu bãi cỏ, phất cờ x¬ưng Vua.
Tình yêu nh¬ư gió đổi mùa
Em vừa mới lớn, tôi vừa ra đi
Nào đâu đã nói đ¬ược gì
Cầm tay bịn rịn, bờ mi ư¬ớt nhòa.
Nửa đời phiêu bạt ph¬ương xa
Sông ngầu nư¬ớc đỏ, phù sa đọng buồn
Xa quê thư¬ơng bến, nhớ nguồn
Tôi về tìm lại giọt buồn năm nao.
Bến sông thuyền đã nhổ sào
Cánh buồm trôi dạt năm nào còn đâu
N¬ước sông ai đã nhuộm màu
Biếng lư¬ời con sóng gối đầu ngang sông.
Ng¬ước nhìn trời đất mênh mông
Đôi bờ nắng sớm rực hồng lung linh
Quê h¬ương đang độ chuyển mình
Những làn xe, những công trình nguy nga.
Tôi ngồi vốc nắm phù sa
Một mình hát khúc tình ca không lời.
Dòng sông là đề tài muôn thuở của thơ ca, nhạc, họa, cổ, kim, đông, tây. Chỉ riêng tập “ Thơ Gia Bình 1999-2009” với 154 bài đã có hơn 10 bài nói về dòng sông, tác giả Đinh Văn Y cũng có tới 2 trong số 5 bài có đề tài dòng sông. Động vào đề tài quen thuộc này nếu không có những phát hiện độc đáo, không tìm được một phương thức biểu hiện phù hợp dễ rơi vào sáo mòn.
Vì là Tâm sự, tác giả đã chọn thể thơ lục bát chia theo khổ dễ giãi bày những cảm xúc, một phương thức biểu hiện tự sự kết hợp hài hòa với phương thức trữ tình. Yếu tố tự sự hiện lên khá rõ. Từ tuổi thỏ đến khi Tôi về và cuối cùng Tôi ngồi vốc nắm phù sa. Một mình hát khúc tình ca không lời. Trên cái nền tự sự theo thời gian ấy, tác giả đã bộc lộ những xúc cảm của mình theo năm tháng. Tuổi thơ với con thuyền bằng giấy mộng mơ, trên bãi sông lấy trâu làm voi, ngựa, cỏ lau làm cờ đánh trận giả xưng Vua. Chọn những hình ảnh tiêu biểu, điển hình, tuổi thơ của tác giả cũng như bao đứa trẻ khác trên quê hương có dòng sông hiện về thật sinh động, hồn nhiên nhưng ở bài thơ này tác giả lại gợi một liên tưởng thú vị liên quan đến lịch sử của dân tộc là, cuộc dẹp loạn 12 sứ quân của Đinh Bộ Lĩnh. Thế rồi đến cái tuổi của tình yêu, nhưng lại là cái tuổi mới lớn, cái tuổi bắt đầu biết yêu nhưng lại chưa biết thổ lộ. Nào đâu đã nói được gì thì cuộc chia tay đã đến Tôi vừa ra đi và Cầm tay bịn rịn, bờ mi ướt nhòa. Cái thi vị và lãng mạn của khổ thơ này là đã thể hiện được cái thuở ban đầu, cái cảm xúc chỉ nói lên bằng những cử chỉ và hành động. Tuy rằng chưa nói được gì nhưng cầm tay bịn rịn và bờ mi ướt nhòa đã như là tín hiệu của một mối tình đầu ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng. Hai khổ thơ tiếp theo vẫn theo lô gic của dòng tự sự, tác giả nói về Nửa đời phiêu bạt phương xa. Hàng loạt hình ảnh ẩn dụ, nhân hóa được sử dụng một cách tinh tế. Sông ngầu nước đỏ, Nước sông đã nhuộm màu, Bến sông thuyền đã nhổ sào,. Cánh buồm trôi dạt v.v. Những hình ảnh và các biện pháp tu từ nói trên giúp cho tác giả bộc lộ được những cảm xúc đa dạng, có cái buồn man mát, có cái nhớ thương da diết và bao chùm lên là cảm xúc hối tiếc vì Nào đâu đã nói được gì mà bây giờ thì nước sông đã nhuộm màu, thuyền thì đã nhổ sào, cánh buồm đã trôi dạt. Cái tế nhị trong xúc cảm ở đây là nhà thơ không nói tới em nhưng người đọc lại hình dung được đối tượng tâm sự là em. Cả bài thơ Em chỉ xuất hiện một lần nhưng người đọc đều cảm nhận được suốt thời gian phiêu bạt phương xa để thương bến, nhớ nguồn là thương nhớ ai và khi trở về thuyền đã nhổ sào, cánh buồm trôi dạt thì không tránh khỏi tâm trạng cô đơn “ Một mình hát khúc tình ca không lời”.Cái cô đơn thi vị và lãng mạn làm lắng đọng trong tâm hồn người đọc.
Nằm trong tập thơ mang tính chất “xã hội hóa” nhưng bài Tâm sự một dòng sông của anh có thể được coi là ngang tầm với những bài thơ của các nhà thơ chuyên nghiệp. Bài thơ có nét đẹp của quê hương, nét đẹp của tuổi thơ, nét đẹp của một mối tình. Anh đã tặng cho sông Đuống một bài thơ có sắc màu mới, góp vào một tiếng nói yêu quê hương, tự hào về một vùng quê Ruộng mật, bờ xôi. Mênh mông sóng lúa ấp đôi bờ vàng và đang độ chuyển mình mọc lên những công trình nguy nga. Hi vọng trong lĩnh vực văn học nghệ thuật khán, thính giả sẽ nhận được ở anh nhiều bài thơ hay, nhiều truyện ngắn sinh động, nhiều bức ảnh đẹp.
Nguyễn Đức Ngọc nguyên: Hiệu trưởng trường THPT Gia binh

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

Trà đạo



 Nâng niu chén gốm Luy Lâu
 Niềm vui lan tỏa sang nhau thì thầm
 Trà ngon uống với tri âm
Mới hay cái đạo cái tâm ở đời


Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

Nàng Tô Thị

Một mình trên đỉnh núi cao
Ôm con đăm đắm nhìn vào xa xăm
Đợi chờ đã mấy ngàn năm
Người đâu khuất bóng biệt tăm không về
Người đi còn nhớ lời  thề
Hay còn vướng nghĩa phu thê sứ người

Tình yêu hạnh phúc lỡ rồi.
Sao Nàng không nghĩ cuộc đời đứa con?
Lo tình mẫu tử cho tròn
Lẽ nào cứ mãi ôm con chẳng rời

Cả hai hóa đá mất rồi
Tên nàng đã hóa thành lời hát ru
Chỉ còn trái núi Vọng Phu
Bốn mùa vọng tiếng vi vu gió ngàn.


Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

Dân lành

Ai người được gọi dân lành
Không màng quyền chức không dành bán mua
Bốn mùa gạn nắng đong mưa. 
Tu thân tích đức say sưa lam làm

Dân lành là gốc thế gian
tự tôn trời phật vua quan trên mình
Hồn nhiên trong sáng chân tình
Cầu mong cuộc sống an bình bền lâu

Dân lành riêng của ai đâu
Muôn đời vẫn chuyên làm đau dân lành
Kia là những cuộc chiến tranh
Còn đây phe phái tranh giành quyền ngôi

Như là một tấm gương thôi
Để cho muôn thủa vua tôi soi mình

Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015

Giọt nghèo


Em mua vàng giả về đeo
Long lanh lấp lánh gịọt nghèo trên tai
Lẽ nào nàng cứ đùa giai
Biến chồng thành kẻ bất tài cấp cao
Tủi thân đôi lúc nghẹn ngào
Mặt tôi lúc ấy khác nào cơn giông
Đoán ra nàng đã động lòng
Giấu vàng như thể là không cần gì
Chợt nhìn thấy vợ xấu đi
Tại lòng hối hận hay vì long lanh
Lựa lời mấy bận giỗ dành:
- Người đeo vàng giả đã thành số đông
Nàng như hiểu thấu lòng chồng:
-Soi gương em thấy cũng không hơn gì
Giờ thì chẳng biết làm chi
Tôi ngồi ao ước đến khi nào giầu.

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015

Nói với nàng Mỵ Châu


Mấy ngàn năm tôi mới tới thăm nàng
Chuyên tình duyên của  Nàng luôn làm tôi bức bối
Có phải khi vua cha vung gươm cấm không cho Nàng nói
Đầu đã lìa rồi đâu còn được kêu oan

Nếu được bênh Nàng tôi cứ băn khoăn
Bởi chuyện tình dưyên của nàng đã làm cho nhà tan nước mất
Dẫu vẫn biết lòng tin của Nàng bị" người ta "đánh cắp
Nhưng tôi biết nói thế nào về chiếc áo lông chim

Cái chết của Nàng thành một lời khuyên
Cho những người nhẹ dạ cả tin muôn đời sau tỉnh giấc
  Nàng đã vô tình làm giầu thêm truyền thuyết Cổ Loa /


Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

Thăm Thành Cổ Loa


 Chẳng có sự lâu bền nào sánh được với thời gian
Duy chỉ có dòng người chảy về thành Cổ Loa không ngớt
Ở đây có những chuyện kinh hoàng từ hàng ngàn năm trước
Có một vương triều bỗng chốc tiêu tan /
Có một mối tình chia làm hai nửa :

Nửa dại khờ với nửa mưu toan

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015

Lỗ khuyên tai

                                         Nhân ngày phụ nữ Việt Nam

Chúng mình thuở ấy quen nhau 
Nào ai nghĩ tới nghèo giàu làm chi
Đã yêu còn biết được gì
Thế gian này dẫu trôi đi cũng đành

Thế rồi hạnh phúc ngọt lành
Thế rồi cuộc sống trở thành khó khăn
Bao năm trời cứ quẩn quanh
Người làm thì ít miệng ăn thì nhiều

Anh thì mắc bênh lêu têu
Quanh năm bận rộn với nhiều ước mơ
Chợt nhìn em có đâu ngờ
Hoa tai em bán bao giờ còn đâu
Của hồi môn thuở làm dâu
Chỉ còn hai lỗ bấm sâu tội tình

Rưng rưng anh tự trách mình
Phận nghèo hay tại tính tình viển vông
Tự mình thề với mênh mông
Rằng không chuộc lại quyết không làm người

Bẵng đi mấy chục năm trời
Công danh sự nghiệp một thời long đong
Một thời tiền hết gạo không
Một thời nắng lửa mưa giông một thời
Mấy phen ngẩng mặt nhìn đời
Giang tay ôm cả đất trời chửa yên

Lời thề xưa dẫu còn thiêng
Bây giờ tuổi đã cao niên mất rồi
Nhìn em tôi tiêc rã rời
Bao giờ trở lại cái thời đeo khuyên

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

Mưa SaPa


Lên Sa Pa có một ngày
Lẽ nào lại gặp phải ngay mưa dầm
Nhìn nhau bấm bụng cười thầm
Ông trời tinh nghịch ngấm ngầm thử ta


Muốn xem nồng độ đây mà
Tình yêu đích thực hay là viển vông
Thôi đành em có ưng không?
Thì ta nếm thử bão giông xứ này


Bõ công hò hẹn bấy nay
Có khi mưa lại hóa hay cho mình
Dìu nhau tìm đến chợ tình
Bốn bề sấm chớp thình lình bủa vây


Ô xòe tay nắm chặt tay
Đây rồi Thác Bạc, Cầu Mây, Cổng Trời.
Nào đâu đã kịp ngỏ lời
Cả hai sũng ướt khắp người còn đâu


Thì ta cứ nép thật lâu
Lặng nghe hơi ấm truyền nhau thầm thì.

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

Vừng ơi mở cửa ra!

Người ấy xa rồi nỗi nhớ
Thì thầm len lỏi từ lâu
Vẫn biết chỉ là bạn tốt\
Thề nguyền hẹn ước gì nhau

Người ấy chắc là buồn lắm
Không thèm tin nhắn một câu
Thì thôi chẳng thèm mong ngóng
Mà mình cấm nổi mình đâu

Người ấy thật hiền thương lắm
Bao phen ấp úng ngượng ngùng
Đâu biết mình là phận gái
Ưng mà vẫn nói là không

Người ấy có nghe mình nhắn
Ngày kia nếu có đến nhà
Cửa khép mà then không đóng
Vừng ơi! là cửa mở ra.

Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2015

Ước một lúc

                       
                                            (Một thoáng Bắc Ninh )
Tôi không được làm người Kinh Bắc
Để cùng em ngồi tựa mạn thuyền
Níu vạt áo trèo lên Quán Dốc
Uống rượu đào nâng cánh tay tiên

Ước một lúc làm liền anh liền  chị
Lặng nhìn nhau lúng liếng mắt cười
Để được say miếng trầu cánh phượng
Nuốt vào lòng câu hát  Người ơi !

Ngỡ trời đất cũng tan thành câu hát
Thế gian này toàn người ngọc người ngoan
Nghe "Giã bạn " Chẳng nỡ rời Kinh Bắc
Biết làm gì níu  giữ được thời gian ?/


NGÀY MAI ANH VỀ


Còn biết làm gì được nữa
Thời gian lặng lẽ qua dần
Đặt mình lưng không tới chiếu
Lang thang đã khắp mấy tuần

Vẫn biết em còn trẻ quá
Còn bao hy vọng đang chờ
Mà sao nỗi buồn nhen nhóm
Lan dần kín cả cơn mơ

Ngày mai anh về xa lắm
Nỗi buồn rồi sẽ nhân lên
Bởi thương em là phận gái
Nơi này hoang vắng triền miên

Ngày mai ta về hai phía
Bao điều còn gói trong nhau
Mới hay: tình yêu là thế
Chỉ toàn dang dở khổ đau!

Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2015

HEO MAY



Chợt nghe gió tràn qua ngõ
Lá vàng giọt nắng rơi... rơi....
Em nhặt xếp từng chồng nắng
Rưng rưng thu đã sang rồi

Ai biết tôi thầm níu kéo
Hè ơi! Sao cứ phải quay
Thu ơi! Sao vô duyên thế?
Mời đâu cứ đến làm gì?

Tôi trách cả trời cả đất
Thời gian sao cứ phải quay?
Em ngẩng nhìn tôi bất chợt
Nụ cười vương sợi heo may

Thứ Năm, 3 tháng 9, 2015

Vòng tay anh



          Đừng so người mẫu, siêu sao
Nàng Kiều cô Tấm… ôi chao… thôi rồi!

Em xin là chính mình thôi
Tình yêu hạnh phúc nhỏ nhoi yên bình
Tự tin chăm chút gia đình     
Ngày ngày nhấm nháp thơ tình anh trao
Chút đắng cay, chút ngọt ngào
Chút bâng khuâng chút dạt dào mênh mông

Mong chi vương miện lầu hồng

Em cần hạnh phúc trong vòng tay anh

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

me


Mẹ

 Con theo giấy gọi nhập trường
Rời quê mẹ cũng lên đường hôm sau
Lên tàu chưa định nơi đâu
Bàn chân quen với nông sâu đồng làng
Ngập ngừng pha chút hoang mang
Mẹ đi về phía giầu sang thị thành
Tuổi cao sức yếu đã đành
Thương trường nào có chỗ dành mẹ đâu
Một mình lo trước tính sau
Lang thang sọt quả gánh rau tương cà
Lần từng ngõ gọi từng nhà
Mua van bán lậy cốt là có ăn
Những đồng tiền lẻ cong quoăn
Còn vương cát bụi loang vằn mồ hôi
Con cầm sẻ nửa chia đôi
Đồng ăn đồng trọ đồng nơi học hành

Con đường sự nghiệp công danh
Biết bao cay đắng nhọc nhằn mẹ ơi!
Cho con ôm ngọn gió trời

Đã cưu mang mẹ một thời nuôi con /

Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

Chợ tinh Sa Pa

Từ miền quê lúa Bắc Ninh
Rủ nhau tìm đến chợ tình Sa Pa
Tò mò chuyện của người ta
Thì ,mình cưỡi ngựa xem hoa mất gì
Dẫu rằng chẳng để làm chi
Đem làm kỷ niệm thôi thì cầu may
Biết đâu ở xứ sở này
Vẫn còn có một vòng tay đang chờ

Lòng vòng thất thểu bơ vơ
Nụ cười nhạt muối câu thơ lẻ vần
Người ta ríu  rít quây quần
Nụ hôn ánh mắt tần ngần ...Khổ chưa?
Tiếng khèn tiếng sáo đẩy đưa
Váy xòe chân nhún mây mưa chùng chình
Tay ai nắm phải tay mình
Soi trong đáy mắt có hinh bóng nhau
Thế rồi chẳng biết từ đâu
Chúng mình lại nép vào nhau chẳng rời
Đôi môi như gọi như mời
Vòng tay thiết lại em ơi....! Chợ tình!

Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2015

Thời lá Diêu Bông

Đám bạn ấy lấy chồng đi mỗi ngả
Để cỗ bài tam cúc hóa bỏ không
Còn một người mải mê đi tìm lá
Trọn một đòi hy vọng chờ mong

Nếu tôi có một người yêu như thế
Cũng cố tìm lấy lá Diêu Bông
Dù có phải qua năm châu bốn bể
Để may ra mình được nhận làm chồng

Tính con gái thì muôn đời vẫn thế
Chết trong lòng mà vẫn nói là không
Thương chàng trai dại khờ mới lớn
Quá thật thà nên xôi hỏng bỏng không

Chàng đâu biết nụ cười chan nước mắt
Ngoảnh mặt nhìn lòng tan nát xót xa
Chàng đâu biết mình trở thành tàn ác
Nửa đời người con mang lá  ra lhoe

Đôi trai gái đã không thành đôi lứa
Thế gian này đâu có lá diêu bông
Kể từ ấy lời ru buồn chan chứa
Ngỡ trên đời vẫn còn lá Diêu Bông


Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2015

Tiếng quê

Tiếng rao: - Cơm nắm muối vừng
Thoáng nghe chợt tỉnh. Ngập ngừng: Tiếng quê!
Ơi người vai gánh tay bê
Lang thang trên phố mải mê rao mời

Tiếng trầm tiếng bổng tiếng rơi:
- Muối vừng cơm nắm ai ơi ăn nào!
Giữa nơi đô thị ồn ào
Trong tôi giây phút cồn cào tái tê

Một trang quá khứ hiện về:
Suốt mùa mẹ cấy mải mê trên đồng
Bữa trưa com nắm muối vừng
Cho cây lúa kịp xanh cùng xóm thôn

Bây giờ tôi đã lớn khôn
Xênh xang mũ áo nước non tưng bừng
Nỡ quên cơm nắm muối vừng
Quên trang huyền thoại điệp trùng xa xưa

Kể từ buổi ấy bữa trưa
Tôi ăn cơm nắm say sưa lạ lùng

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

Phạm quy

Tự tin sẽ đúng hợp đồng
Khoanh vùng biên giới quyết không động vào
Đang khi gió giật sấm gào
Nào ngờ giây phút cao trào phạm quy

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

Cho một tình yêu

Tuổi mười sáu căng tròn mơ ước
Tôi say sưa với trang sách học trò
Trường trung học bộn bề năm cuối cấp
Tôi mệt nhoài chật ních những âu lo

Em xuất hiện như vầng trăng tinh khiết
Đám hội làng giây phút chao nghiêng
Mỗi lời nói, nụ cười, ánh mắt,
Những giọt vàng tươi mát trinh nguyên.

Kể từ ấy trống hội làng thôi thúc
Em hiện về trong giấc chiêm bao
Tôi hồi hộp gửi vào trang viết
Đem những lời gan ruột ra trao

Tôi đâu biết em như bình rượu ngọt
Đã bao người mắc nghiện hơi men
Và em đã trở thành thần tượng
Từ bao giờ cho các cuộc đua chen

Tôi đâu biết mình trở thành bệnh hoạn
Nỡ vô tình coi rượu là trăng
Để đến nỗi thân thành thân nhện
Cả một đời rút ruột mắc giăng

Đâu dám trách cuộc đời này khắc nghiệt
Khi biết mình lãng mạn phiêu lưu
Tâm đã chọn một tương lai sự nghiệp
Đâu còn gì cho một tình yêu.

Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2015

Cơm nắm muối vừng

Giữa nơi đô thị tưng bừng
Gặp hàng cơm nắm muối vừng... Ngẩn ngơ
Xa quê mải miết đâu ngờ
Gạo quê thơm thảo vẫn chờ người quê
Động lòng nhấm nháp ngâm nghê
Bỗng đâu quá khứ hiện về mênh mông:

Nắm cơm lũ trẻ mục đồng
Nắm cơm trọ học chia cùng hồn nhiên
Qua rồi cái tuổi thần tiên
Mới hay cơm nắm nhen lên lửa lòng

Làm ngơ ôm đống tro hồng
Cầu trời em cứ yêu chồng quên tôi
Nào ngờ lòng dạ chẳng nguôi
Tôi nhào cơm nắm bổ phơi để dành

Chôn vùi xong mối tình xanh
Yên lòng sự nghiệp công danh cho đời
Mấy phen lòng dạ bời bời
Trách mình lại trách ông trời bất công

Duyên trời dẫu có long đong
Tro tàn đốt lại có hồng được sao?
Muối vừng cơm nắm người rao
Cho tôi giây phút xông xao ngậm ngùi /






Thứ Năm, 18 tháng 6, 2015

Khoảng trời riêng

Kể từ khi gặp em
Tôi yêu vầng trăng khuyết
Mảnh trăng gầy non nớt
Giữa màn đêm đơn côi

Kể  từ ấy trong tôi
Có một miền ao ước
Một nỗi niềm tha thiết
Giăng ngang qua cuộc đời

Dẫu chưa nói nên lời
Đã ươm nhiều dự định
Đã cầu mong số phận
Đã dạt dò chơi vơi

Muốn co ngắn khoảng trời
Lấp đầy phần hao khuyết
Muốn dâng cả cuộc đời
Cho một niềm khao khát

Cho dù em chưa biết
Lời nguyên cầu thiêng liêng
Khoảng trời trăng đang thắp
Tôi ước làm của riêng

Làng nghệ sĩ

Tác phẩm đăng chưa ráo mực
Hẹn ngày ùa về chung vui
Lều sen làm nơi hội ngộ
Chỉ riêng bọn mình, thế thôi

Quờ tay với can rượu trắng
Xúc ào tạm mẻ lạc giang
Lá sen làm chén tốt chán
Thiếu lạc với thêm bát sen

Có trai có gái có khác
Gian lều bồng bềnh như chao
Bốc tay khỏi cần đũa bát
Mọi người mang thơ ra khao

Lều sen thành ngọn đèn sáng
Lung linh giữa trời trăng sao
Hồn thơ đọng vào mắt lá
Tiếng cười lan trên mặt ao

Dấn thân vào làng nghệ sĩ
Dốc bầu cùng chia đắng cay
Nâng chén hẹn nhau nghiệp lớn
Hiến đời cho tác phẩm hay. /


Thứ Năm, 4 tháng 6, 2015

Trăng khuyết



Thủa ấy trăng tròn lắm
Đột nhiên anh đi đâu
Thời gian không biết nói 
tôi ngồi đong nỗi sầu

Hôm nay người trở lại
Nói rằng: Luôn yêu tôi
Từ cái ngày xưa ấy
Chẳng lúc nào vơi nguôi

Sợ nói ra ngày ấy
Nỡ chối từ tủi thân 
Nên cố đành kìm nén
 Còn được là bạn thân

Biết lời từ gan ruột 
Chân tay như rụng rời
Ngực trào dâng tắc ngẹn
Cơn giận bùng réo sôi

Anh thật thà nhút nhát
Tôi chịu oan nỗi đau
Bây giờ trăng đã khuyết
Ta có còn trong nhau?




Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

Lòi chưa thể ngỏ

Bao lời nói chắt ra từ gan ruột
Thu lượm dần khâu vá mãi thành câu
Nâng niu giữ chờ ngày gặp mặt
Phút trao lời lúng túng có thành đâu

Sắp xếp lại nhờ qua điện thoại
Đã kỳ công đan chữ chuốt lời
Nghe tiếng thở, tiếng cười em nín đợi
Tôi ngập ngừng câu chữ lại tuột rơi

Biết đang đứng bên bờ ảo vọng
Mà lòng sao không lặng sóng bao giờ
Nghiêng đổ mãi mà không hề vơi cạn
Đành múc dần tưới đậm vào mơ



Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

Điều ước



Chác giờ này em đang tái tê
Nín đi em! Anh biết rồi. Khổ lắm!
Tai nạn làm em đau khớp gối
Đang một minh chống với cơn đau

Giá lúc này ta có ở bên nhau
Anh sẽ được làm thay bác sĩ
Được em khen là nhà tâm lý
Cơn đau sẽ giảm từng giờ

Dẫu nói chi giờ cũng bằng thừa
Anh thầm trách ông trời quái ác
Bắt ta ở hai đầu khoảng cách
Trăm, sông trăm, núi trăm đèo.

Anh cầu mong có phép nhiệm màu
Trong giây lát lấp đầy khoảng cách
Anh ứng trước bài thơ tâm huyết
Đọc xong rồi điều ước đến ngay thôi/



Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

Sông Đuống

     

Tôi sinh ra sông Đuống đã có rồi
Lội ngược dòng xem sông từ đâu đến
Rời mẹ sông Hồng một mình đi tìm biển
Trườn mình  qua làng tôi

Chảng biết sông buồn hay vui
Tôi háo hức bao điều chia sẻ
Mà sông thì lặng lẽ
Ngày đêm mải miết lở bồi

Tôi buông mình thả xuống dòng trôi
Tãi trên tay hạt phù sa đỏ thắm
Khoác trên vai dòng thời gian thăm thẳm
Ngậm ngùi chia sẻ nông sâu

Sông ơi sông còn đến những đâu đâu?
Có chọn đất đặt mình uốn lượn
Có vun vén chăm lo tạo dựng 
Mà đôi bờ ăm ắp những miền xanh

San sát những địa danh:
Phù Đổng, Tiên du, Chi Lăng, Bình Than. Lệ chi Viên Đông Hồ, Bút Tháp
Những làng quê bám đậu  vào đôi bờ trầm mặc
Cho sông da thịt tâm hồn.

Sông Đuống hôm nay vắng bóng những cánh buồm
Mây gió trăng sao không về soi đáy nước
Những đoàn tàu dìu nhau xuôi ngược
Những cồn cát đôi bờ sông rút ruột hiến dâng

Dẫu biết mình mắc nợ với sông
Chẳng thể làm gì để lập công đền đáp
Sông vẫn hồn nhiên chở phù sa dào dạt
Làm mát đôi bờ thời gian/






      

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015

Còn giận không em?




Cứ nghĩ rằng: Em đã xóa tên
và sập cửa nhốt anh vào quá khứ
Cũng có khi còn đang lưỡng lự
Tha cho anh vì sai hẹn lần đầu

Mà Cao Bằng chưa hề giận anh đâu
Khi anh đến núi ùa ra đông thế
Núi ghé vai giang tay như thể
Coi anh là rể thật rồi

Anh lang thang khắp nẻo đất trời
Những sợi gió hạt mưa thì thào chia sẻ
Những vạt nắng làn mây đậu vào vai nhè nhẹ
Niềm tin trong anh đã lớn lên nhiều

Chưa gặp được em để bày tỏ đôi điều
Nhưng đến đâu anh cũng gặp những nụ cười thân thiện
Em vốn là người bao dung độ lượng
Anh tin rằng em sẽ hết giận anh thôi
                                                    
                                                 Đ.V.Y
                                                  

Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

Mưa ngâu

Đang mưa chợt nắng lại mưa.
Em vừa ẩn náu tôi vừa tới nơi
Lặng thinh em mải nhìn trời
Tôi vờ lơ đãng như người dửng dưng

Hồn nhiên mưa gió bập bùng
Trào dâng con sóng ngập ngùng trong tôi
Bỗng đâu trời tạnh mất rồi
Em đi để lại đất trời trống không

Nào ngờ lòng nổi bão giông
Tìm em mê mải mà không thấy người
Mà sao ngần ấy năm rồi
Tôi luôn phấp phỏng khi trời mưa ngâu

Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2015

Đi cùng trong mơ




Bỗng nhiên mưa dội mái nhà
"Bằng trời cho của" Đúng là tiếng em!
Chìm trong giấc ngủ say mềm
Lo toan ngưng đọng vệt buồn trên mi
Trong mơ em bận làm gì?
Chắc lo cây lúa đang thì trổ bông
Mưa rồi em có biết không?
Làn môi hé nở má hồng lạ chưa?
Đây rồi gương mặt hôm xưa
Lôi anh đi sớm về trưa một thời
Yên lòng ngon giấc em ơi!
Đồng khô đã đủ nước rồi khỏi lo
Cho cùng đi khắp trong mơ
Giúp em thăm lúa be bờ nâng bông
Ngày mai lúa trổ đầy đồng
Khi em tỉnh dậy ngỡ mình đang mơ

Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015

Thằng Bờm

Gia tài có chiếc quạt mo
Khi ngủ xua muỗi nắng to che đầu
Đói lòng đuổi lũ ruồi bâu
Nóng oi làm gió tiện đâu kê ngồi

Đã nghèo đến thế thì thôi
Bườm kia đâu được làm người tự do
Phú Ông tính kế giở trò
Muốn xoay nốt chiếc quạt mo thỏa lòng

Trâu cày bò nái không xong
Bè lim ao cá  Bườm không bắt mồi
Đổi hòa lấy một nắm xôi
Cho mồm ăn chắc thế thôi Bườm cười

Phú Ông được quạt mo rồi
Mới hay bườm cũng là ngườii khôn ngoan
Chỉ buồn câu chuyện thế gian
Cứ chê bườm dại hiểu oan thằng Bườm

Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2015

Vào chùa


Vào chùa nhờ cậy cửa thiền
Từ nơi trần tục tới miền thần tiên
Cầu cho vơi  bực bớt phiền
Cái tâm cho chính cái duyên an bình

Mới hay trùng lặp hữu tình
Vào đây không chỉ một mình ta đâu
Người nghèo cầu hết khổ đau
Kẻ giầu cầu mấy đời sau hơn người

Nhìn lên ông phật mỉm cười
Hai tay chỉ đất chỉ trời vô can
Còn người làm chủ thế gian
Tự làm nhau khổ kêu oan nỗi gì

Vô can yên vị cười khì
Mà ai cũng nghĩ ông vì nhân gian
Nặn ông đắp bệ lên đàn
Cho quyền xem xét thế gian kêu cầu

Công bằng ông để nơi đâu?
Gian lận tham nhũng đua nhau lan tràn
Dân lành nghèo khổ bần hàn
Đơn thư khiếu kiện trái oan chất chồng

Bổng lộc đấy ắp mâm bồng
Ngài ngự trên ấy sao trông thật hiền
Lần đấu tìm đến cửa thiền
Thương nơi cửa phật xót miền trần gian


Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

Uống rượu giao thừa



Xuân chưa tới mà em thì xa lắm
Anh lang thang bấm đốt đợi chờ
Nhặt chút gió chút mưa chút nắng
Thả vào bình ngâm rượu lamh thơ.

Vẫn biết xuân không bao giờ sai hẹn
Vẫn tin em đến kịp đón giao thừa
Anh thầm lo những nỗi lo bề bộn
Thế gian này bao quyến rũ đam mê

Lối em về qua phồn hoa đô thị
Những lầu son tháp ngọc ngời ngời
Những địa chỉ vượt quá tầm tưởng tượng
Những vòng tay nhung lụa đón mời

Lối em qua những thiên đường có thật
Những nàng tiên các cô cậu con trời
Những quan tước đại thần đầy uy lực
 Cả Ngọc Hoàng cũng sành điệu an chơi

Thơ chưa đọc mà rưng rưng súc động
Rượu uống đâu mà đã ngấm men cay
Trời sáng láng mây bồng bềnh như mộng
Em hay thơ mà hương sắc dâng đầy

Phút giao thừa em bất ngờ xuất hiện
Cả mừa xuân cũng ồ ạt tràn vào
Anh hứng trọn sóng thần kỳ diệu
Cùng đọc thơ và mang rượu ra khao.


Thứ Tư, 22 tháng 4, 2015

Quán xiêu

Quán xiêu tôi đổ cho mây
Mây thường hay ghé vào đây la đà
Chắc là tại gió đây mà
Gió hay cao hứng ào qua thất thường
Lúc thì tôi đổ cho đường
Đường hay uốn lượn dễ thường ngả nghiêng
Hay là tại nắng cũng nên
Thoắt xà vào quán thoắt trên lưng trời
Hay là chỉ tại em cười
Mắt em là một khoảng trời thần tiên
Làm tôi hay nhớ hay quên
Về phòng rồi lại ngược lên đây ngồi
Tay nâng chén rượu em mời
Lẽ nào Tam Đảo đất trời sụt nghiêng
Ô kìa người quán chung chiêng
Mình tôi đứng thẳng chỉ riêng một mình.
g+

Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015

Ngày mai anh về


Còn biết làm gì được nữa
Thời gian lặng lẽ qua dần
Đặt mình lưng không tới chiếu
Lang thang đã khắp mấy tuần
Vẫn biết em còn trẻ quá
Còn bao hy vọng đang chờ
Mà sao nỗi buồn nhen nhóm
Lan dần kín cả cơn mơ
Ngày mai anh về xa lắm
Nỗi buồn rồi sẽ nhân lên
Bởi thương em là phận gái
Nơi này hoang vắng triền miên
Ngày mai ta về hai phía
Bao điều còn gói trong nhau
Mới hay: tình yêu là thế
Chỉ toàn dang dở khổ đau!

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

Ngày mai anh về


Còn biết làm gì được nữa
Thời gian lặng lẽ qua dần
Đặt mình lưng không tới chiếu
Lang thang đã khắp mấy tuần

Vẫn biết em còn trẻ quá
Còn bao hy vọng đang chờ
Mà sao nỗi buồn nhen nhóm
Lan dần kín cả cơn mơ

Ngày mai anh về xa lắm
Nỗi buồn rồi sẽ nhân lên
Bởi thương em là phận gái
Nơi này hoang vắng triền miên

Ngày mai ta về hai phía
Bao điều còn gói trong nhau
Mới hay: tình yêu là thế
Chỉ toàn dang dở khổ đau!

 

NGÀY MAI ANH Về



Còn biết làm gì được nữa
Thời gian lặng lẽ qua dần
Đặt mình lưng không tới chiếu
Lang thang đã khắp mấy tuần

Vẫn biết em còn trẻ quá
Còn bao hy vọng đang chờ
Mà sao nỗi buồn nhen nhóm
Lan dần kín cả cơn mơ

Ngày mai anh về xa lắm
Nỗi buồn rồi sẽ nhân lên
Bởi thương em là phận gái
Nơi này hoang vắng triền miên

Ngày mai ta về hai phía
Bao điều còn gói trong nhau
Mới hay: tình yêu là thế
Chỉ toàn dang dở khổ đau!

 

.

My Howrse Banner