Không ví em là làn mây tía nắng
Là gió, là mây sợ chúng bay đi
Ví là hoa thì đời hoa lại ngắn
Tôi băn khoăn chẳng biết làm gì
Em cười nói hồn nhiên gần gũi
Tôi quên đi gianh giới bạn bè
Chẳng biết gọi là gì cho xứng
Tôi uống lời em nói say sưa
Kể từ ấy tôi đâu là tôi nữa
Lòng bồi hồi, thao thức, mộng mơ,
Kể từ ấy ruột gan như có lửa
Khi lạnh lùng chợt nóng nảy vu vơ
Tôi nén lại cả một trời mơ ước
Thời gian ơi! Sao chẳng giúp được chi?
Ôi cái đẹp còn tệ hơn cái ác!
Toàn khổ đau cay đắng chia li.
Tôi lặng lẽ kéo em về quá khứ
Dắt em ra khỏi trái tim rồi
Có ngờ đâu càng lau càng xóa
Em vẫn về mắc cạn giữa đời tôi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Dùng mã code dưới đây để chèn nguồn từ bên ngoài vào comment
Hình ảnh : Copy link hình và dán trực tiếp vào comment mà không cần dùng thẻ
LƯU Ý :Định dạng đuôi ảnh hỗ trợ ['JPG','GIF','PNG','BMP']