Một mình trên đỉnh núi cao
Ôm con đăm đắm nhìn vào xa xăm
Đợi chờ đã mấy ngàn năm
Người đâu khuất bóng biệt tăm không về
Người đi còn nhớ lời thề
Hay còn vướng nghĩa phu thê sứ người
Tình yêu hạnh phúc lỡ rồi.
Sao Nàng không nghĩ cuộc đời đứa con?
Lo tình mẫu tử cho tròn
Lẽ nào cứ mãi ôm con chẳng rời
Cả hai hóa đá mất rồi
Tên nàng đã hóa thành lời hát ru
Chỉ còn trái núi Vọng Phu
Bốn mùa vọng tiếng vi vu gió ngàn.
thơ hay, chúc mừng anh
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
XóaNàng sống mãi với thế gian
Trả lờiXóaTình yêu hóa đá non ngàn sơn khê
Nếu nàng nản chí quay về
Thì ta đâu biết sử thi tình này...
Dạo này bận quá nên ít vào Blog được Đinh Văn Y ạ. Hôm nay tranh thủ ghé vào đọc thơ góp đôi lời phụ họa cho vui. Chúc bạn vui khỏe và sáng tác được nhiều nhé.
Mình bị mất số đt của bạn rồi. Bạn gọi lại cho mình hoặc cho mình xin số đt của bạn qua Email của mình nhé: quangthu51@gmail.com
Thân mến và mong ngày đc gặp nhau ở Nghệ An hoặc Bắc Ninh nhé!
THẾ MÀ CHO ĐẾN HÔM NAY EM MỚI ĐỌC ĐƯỢC VẬY LÀ NHỮNG NGƯỜI CẦM BÚT THƯỜNG HIẾM THỜI GIAN NÊN RẤT THÔNG CẢM CHO NHAU BÁC NHỈ
Xóa