Vườn hoang Thị Nở vô tình
Ngủ quên để lộ tấm tình hứng trăng,
Chí Phèo cố giữ thăng bằng
Ngẩn ngơ đứng lặng, khẽ khàng liếm môi
Cơn say vụt tỉnh kia rồi.
Bỗng nghe thấy tiếng kêu trời thốt lên
Dập dềnh run rẩy màn đêm
Tiếng cười ruc rích tan trên sóng vàng
Trăng sao mở mắt ngỡ ngàng
Trinh nguyên hai đứa nhỡ nhàng gặp nhau
Chẳng cần mối lái trầu cau
Chẳng so danh phận vàng thau ngọn nguồn
Khát khao năm tháng tủi hờn
Cô đơn chạm phải cô đơn thảo nào
Bỗng dưng gió chuyển ào ào
Trăng khuya lả tả rơi vào vườn hoang
.
Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016
Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016
Canh suông
Dền cơm rau rệu bìm bìm
Ngày ngày hai đứa như chim tha mồi
Rau láo nháo nước đun sôi
Thêm dúm muối trắng nên nồi canh suông.
Thế rồi mỗi đứa mỗi phương
Từ đâu nhung nhớ vấn vương len vào
Thế rồi gan ruột cồn cào
Bao nhiêu nước mắt rơi vào canh sôi.
Tôi đi khắp bốn phương trời
Vẫn thầm da diết nhớ người chân quê
Vướng vào muôn nỗi đam mê
Đỉnh cao chưa tới ngày về còn xa.
Ngày về tóc chấm sương pha
Thời gian níu bươc chân qua đắm chìm
Vườn hoang như đợi tôi tìm
Dền cơm rau rệu bìm bìm vẫn xanh
Tôi ngồi bứt lá trên cành
Mót tìm kỷ niệm vá lành vết đau
Chẳng thành hai nửa của nhau
Tôi ngồi dọn cỏ vườn rau ngày ngày
Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016
Vừng ơi mở cửa ra.
Người ấy xa rồi nỗi nhớ
Thì thầm len lỏi từ lâu
Vẫn biết chỉ là bạn tốt
Thề nguyền hẹn ước gì nhau
Người ấy chắc là buồn lắm
Chẳng thèm tin nhắn một câu
Thì thôi. Chẳng cần mong ngóng
Mà mình cấm nổi mình đâu.
Người ấy thật hiền thương lắm
Bao phen ấp úng ngượng ngùng
Đâu biết mình là phận gái
Ưng mà vẫn nói là không.
Người ấy có nghe mình nhắn
Ngày mai nếu có đến nhà
Cửa khép mà then không đóng
Vừng ơi! Là cửa mở ra
Thì thầm len lỏi từ lâu
Vẫn biết chỉ là bạn tốt
Thề nguyền hẹn ước gì nhau
Người ấy chắc là buồn lắm
Chẳng thèm tin nhắn một câu
Thì thôi. Chẳng cần mong ngóng
Mà mình cấm nổi mình đâu.
Người ấy thật hiền thương lắm
Bao phen ấp úng ngượng ngùng
Đâu biết mình là phận gái
Ưng mà vẫn nói là không.
Người ấy có nghe mình nhắn
Ngày mai nếu có đến nhà
Cửa khép mà then không đóng
Vừng ơi! Là cửa mở ra
Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2016
Khoảng trời riêng
Kể từ khi gặp em
Tôi yêu vầng trăng khuyết
Mảnh trăng gầy non nớt
Giữa màn đêm đơn côi
Kể từ ấy trong tôi
Có một miền ao ước
Một nỗi niềm khao khát
Giăng ngang qua cuộc đời
Dẫu chưa nói nên lời,
Đã ươm nhiều dự định
Đã cầu mong số phân
Đã đã dạt dào chơi vơi
Muốn co ngắn khoảng trời
Lấp đầy phần hao khuyết
Muốn dâng cả cuộc đời
Cho một niềm khao khát
Cho dù em chưa biết
Lời nguyện cầu thiêng liêng
Khoảng trời trăng đang thắp
Tôi ước làm của riêng/
Tôi yêu vầng trăng khuyết
Mảnh trăng gầy non nớt
Giữa màn đêm đơn côi
Kể từ ấy trong tôi
Có một miền ao ước
Một nỗi niềm khao khát
Giăng ngang qua cuộc đời
Dẫu chưa nói nên lời,
Đã ươm nhiều dự định
Đã cầu mong số phân
Đã đã dạt dào chơi vơi
Muốn co ngắn khoảng trời
Lấp đầy phần hao khuyết
Muốn dâng cả cuộc đời
Cho một niềm khao khát
Cho dù em chưa biết
Lời nguyện cầu thiêng liêng
Khoảng trời trăng đang thắp
Tôi ước làm của riêng/
Thứ Ba, 9 tháng 8, 2016
Lời chưa thể ngỏ
Bao lời nói chắt ra từ gan ruột
Thu lượm dần khâu vá mãi thành câu
Nâng lưu giữ chờ ngày gặp mặt
Phút trao lời lúng túng có thành đâu.
Sắp xếp lại đành nhờ qua điện thoại
Đã kỳ công đan chữ chuốt lời
Nghe tiếng thở tiếng cười. Em nín đợi
Tôi ngập ngừng câu chữ lại tuột rơi
Biết đang đứng bên bờ ảo vọng
Mà lòng sao không lặng sóng bao giờ
Nghiêng đổ mãi mà không hề vơi cạn
Đành múc dần tưới đậm vào thơ./
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)