Lẽ nào em lại yêu tôi
Giật mình chợt nghĩ tự cười mỉa mai
Quanh em nhiều lắm người tài
Họ giàu sang cũng đẹp trai kém gì
Thôi đành chẳng nghĩ làm chi
Tôi về đào đất chôn đi nỗi buồn
Vô tình cứ gặp em luôn
Liếc nhìn em vẫn cứ buồn mênh mông
Vì sao em chẳng lấy chồng
Dò xem nàng đã phải lòng ai đây
Em cười đôi má hây hây
Tình cờ chạm mắt nhau say lạ lùng
Nhưng tôi không dám tin mình
Đành đem gói vội cái nhìn vào thơ
Thế rồi tôi cứ vẩn vơ
Nào đâu có biết em chờ đợi tôi
Hỏi thăm em đã đi rồi
Trách mình sao chẳng ngỏ lời khổ chưa?
.
Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014
Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014
Nỗi buồn
Nỗi buồn riêng của nhà thơ
Mà sao em lạu cứ vơ vào mình
Em buồn trông lại càng xinh
Cho xin một nửa chúng mình buồn chung
Nếu cho anh được sánh cùng
Sẽ đem tất cả để lồng vào thơ
Thế gian có sự bất ngờ
Nỗi buồn làm được bài thơ không buồn
Mà sao em lạu cứ vơ vào mình
Em buồn trông lại càng xinh
Cho xin một nửa chúng mình buồn chung
Nếu cho anh được sánh cùng
Sẽ đem tất cả để lồng vào thơ
Thế gian có sự bất ngờ
Nỗi buồn làm được bài thơ không buồn
Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014
Giả vờ
Giả vờ mắt vẫn nhìn đi
Thế mà bên ấy làm chi biết rồi
Giả vờ nhìn thẳng đấy thôi
Con tim thì vẫn tơi bời đập ngang
Thế mà bên ấy làm chi biết rồi
Giả vờ nhìn thẳng đấy thôi
Con tim thì vẫn tơi bời đập ngang
Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2014
mỗi lần
Mỗi lần bất chợt liếc ngang
Gặp người đúng lúc nhìn sang bên này
Cả hai cùng vội vàng quay
Thế mà một lúc loay hoay lại nhìn
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)