Nàng rằng: Sắm áo cà sa
Ăn chay niệm phật năng ra sư chùa
Chủ quan Chàng tưởng nói đùa
Hôm nay Nàng mặc. Đã mua thật rồi!
Lẽ nào trầu đã nhạt vôi?
Thuyền đâu lái biếng buông trôi theo dòng?
Ngậm cay nuốt đắng vào lòng
Chàng đành giả bộ: Mình không cần gì.
Thấy chồng bỗng chốc kiêu kỳ
Nàng bày đồ nhắm thầm thì nhỏ to:
- Mỗi ngày em cứ càng lo
Tuổi cao chớ để số đo tăng dần
Ăn chay, đi bộ chuyên cần
Vào chùa niệm phật mỗi lần khỏe ra.
Từ ngày mặc áo cà sa
Trong em tình cảm đang đà cao hơn
Lẽ nào anh lỡ giận hờn
Bỏ em buồn tủi cô đơn đêm dài?
Xuýt xoa Chàng cứ tiếc hoài
Trách mình sao lỡ giở bài: Làm kiêu.