(Một thoáng Bắc Ninh )
Tôi không được làm người Kinh Bắc
Để cùng em ngồi tựa mạn thuyền
Níu vạt áo trèo lên Quán Dốc
Uống rượu đào nâng cánh tay tiên
Ước một lúc làm liền anh liền chị
Lặng nhìn nhau lúng liếng mắt cười
Để được say miếng trầu cánh phượng
Nuốt vào lòng câu hát Người ơi !
Ngỡ trời đất cũng tan thành câu hát
Thế gian này toàn người ngọc người ngoan
Nghe "Giã bạn " Chẳng nỡ rời Kinh Bắc
Biết làm gì níu giữ được thời gian ?/