Bao phen tung nhớ lên giời
Chỉ đường cho chúng sang người mình yêu
Ô kìa! Nàng chẳng biết điều
Lại kêu quá tải đổ liều sang đây.
.
Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015
Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015
Tháng 3
Ngỡ đằm mình trong quánh đặc mùa đông
Mưa rắc lộc bao ngày xuân chải chuốt
Nghe đất thở tiếng ồn ào gâm gấp
Tiếng côn trùng rung khắp màn đêm
Bỗng tan rời bung vỡ chói pha lê
Tháng 3!
Không gian ngập nắng
Nghe sấm động rập rình mưa dội xuống
Lúa đang thì con gái mâng mâng
Gió đu cành bỡ ngỡ những mầm xanh
Chùm quả đọng dạt dào hương sắc lạ
Ôi mặt đất lòng trời tươi đẹp quá!
Cánh chim bời đồng nội xôn xao
Lại trở về với điệp khúc tháng 3
Gạo cháy đỏ những chân trời mơ ước
Mây trắng ơi gợi lòng náo nức
Để một đời luyến tiếc mãi tháng 3
Mưa rắc lộc bao ngày xuân chải chuốt
Nghe đất thở tiếng ồn ào gâm gấp
Tiếng côn trùng rung khắp màn đêm
Bỗng tan rời bung vỡ chói pha lê
Tháng 3!
Không gian ngập nắng
Nghe sấm động rập rình mưa dội xuống
Lúa đang thì con gái mâng mâng
Gió đu cành bỡ ngỡ những mầm xanh
Chùm quả đọng dạt dào hương sắc lạ
Ôi mặt đất lòng trời tươi đẹp quá!
Cánh chim bời đồng nội xôn xao
Lại trở về với điệp khúc tháng 3
Gạo cháy đỏ những chân trời mơ ước
Mây trắng ơi gợi lòng náo nức
Để một đời luyến tiếc mãi tháng 3
Thứ Ba, 24 tháng 3, 2015
Em
Không ví em là làn mây tia nắng
Là gió?
Là hương?
Sợ chúng bay đi!
Ví là hoa thì đời hoa lại ngắn?
Tôi băn khoăn chẳng biết làm gì
Em cười nói hồn nhiên gần gũi
Tôi quên đi gianh giới bạn bè
Chẳng biết gọi là gì cho xứng
Tôi uống lời em nói say mê
Kể từ ấy tôi đâu là tôi nữa
Lòng bồi hồi thao thức mộng mơ
Kể từ ấy ruột gan như có lửa
Khi lạnh lùng chợt nóng nẩy vu vơ
Tôi nén lại cả một trời mơ ước
Thời gian ơi! Sao chẳng giúp được chi?
Ôi cái đẹp còn tệ hơn cái ác!
Toàn khổ đau cay đắng chia li
Tôi lặng lẽ kéo em về quá khứ
Dắt em ra khỏi trái tim rồi
Có ngờ đâu càng lau càng xóa
Em vẫn về mắc cạn giữa đời tôi.
Là gió?
Là hương?
Sợ chúng bay đi!
Ví là hoa thì đời hoa lại ngắn?
Tôi băn khoăn chẳng biết làm gì
Em cười nói hồn nhiên gần gũi
Tôi quên đi gianh giới bạn bè
Chẳng biết gọi là gì cho xứng
Tôi uống lời em nói say mê
Kể từ ấy tôi đâu là tôi nữa
Lòng bồi hồi thao thức mộng mơ
Kể từ ấy ruột gan như có lửa
Khi lạnh lùng chợt nóng nẩy vu vơ
Tôi nén lại cả một trời mơ ước
Thời gian ơi! Sao chẳng giúp được chi?
Ôi cái đẹp còn tệ hơn cái ác!
Toàn khổ đau cay đắng chia li
Tôi lặng lẽ kéo em về quá khứ
Dắt em ra khỏi trái tim rồi
Có ngờ đâu càng lau càng xóa
Em vẫn về mắc cạn giữa đời tôi.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)